Tặng Nắng
Mỗi
ngày qua như một câu thời gian
Chấm
sớm chấm chiều, văn phạm mặt trời viết ra trọc lóc
Dấu
chấm sớm mai như bánh xe khô khốc
Dấu
chấm chiều tà như nấm độc phủ màu cam…
Từng
tia nắng, sợi nắng, ánh nắng, hột nắng…
…mỗi
ngày cứ đua nhau trút đổ xuống nhân gian
Hỏi
rằng,
Nếu
ngày xưa không nổ vụ Big Bang
Thì
nhân loại đâu có để xênh xang, tự xưng mình là chúa tể
Để
rồi kẻ có súng dùng bom, kẻ có gươm dùng hạch tâm, nguyên tử
Họ
giết nhau, dọa nhau đủ thứ,
Vậy
mà mặt trời vẫn xoay tròn bóp méo ngữ ngôn
khi
viết thành câu đơn vô hồn
lúc
chấm dài ra nghĩa vắn
tự
cho mình đem nắng,
nuôi
sống cả nhân gian…
Tiếc
thay,
Không
ai trên cả mặt trời,
để
uốn nắn và chỉnh nắng,
cho
trái đất được chỉnh trang
nơi
lạnh thêm ấm tràn
chỗ
nóng khô không gắt nắng…
Vậy
nên chăng,
Mặt
trời tập viết lại câu văn
Biết
chấm sớm - cho con người thôi cấu xé
Biết
chấm chiều - để ngưng những nỗi buồn nhân thế
Và
biết chấm dứt câu vô nghĩa của mặt trời trong ngày tháng lê thê.
Mùa nắng 1983
NGUYỄN TRUNG HIẾU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét