Kính tặng hương hồn chị Nguyệt
Ngõ cũ chiều nay gió lặng yên
Bóng xoài năm trước rủ
nghiêng nghiêng
Hiên nhà chậu nhỏ trường sinh
tím
Loài cây Chị gửi nỗi niềm
riêng.
Nhớ mãi một lần Chị bảo tôi:
“Trường sinh – sống mãi đó em
ơi,
thương cây lá nhỏ màu tim
tím,
mưa dầm, nắng hạn vẫn xinh
tươi!”
Chợt hiểu vì sao Chị yêu cây,
Yêu màu tím ngát gợn làn mây
Yêu màu son sắt như lòng Chị
Tin yêu sự sống giữa đời này!
Tôi biết mỗi lần Chị nhói đau
Chờ cơn rát nóng dịu qua mau
Hé môi thầm gọi: “Trường sinh
tím!”
Cây lặng thương nhìn, gió lao
xao!
Rồi một ngày kia Chị ra đi,
Thân choàng khăn tím phút
biệt ly
Như lời nhắn gửi người ở lại
Chung thủy, người ơi giữ thật
đầy!
Tôi về thăm Chị giữa ban trưa
Ngọn xoài bông trổ gió đong
đưa
Ngắm trường sinh tím vương
màu nắng
Hồn Chị đâu đây, cõi linh xưa
…
Cần Thơ 2003
NGUYỄN TRUNG
HIẾU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét