Nếu trái đất không còn mưa,
mắt em, có lẽ không yêu màu
xanh nữa
Nếu nhân loại chỉ thích đùa
với nắng,
chắc tình em, anh đã chêt
giữa ban trưa
Nhớ câu ca nào Mẹ hát ngày
xưa
… những giọt buồn rơi, phập phồng
tan bong bóng
Nhó từ tầng không, nước trời
trút xuống
…tưới tắm cho hồn thêm sạch
cõi mênh mông…
Hứng giọt đầu mùa mưa bay nhẹ
qua song
- những hạt kim cương lung
linh mềm
Lòng trong veo, anh khẻ nhỏ
tay em
Nàng mỉm cười – sao nó nhẹ
tênh!
Lượm những giọt mưa cuối mùa bên
hiên
- những lăng kính soi thấu
mình trong ấy
Ánh thời gian làm khúc xạ
tuổi thơ ngây
Nàng lại cười – trong đó có
em đây!
Cảm ơn mỗi mùa mưa trở lại
Phập phồng tan những giọt
buồn câu ca
Giữ hạt kim cương mềm, lăng
kính thấu lòng ta
Và khắc bóng hình em trong
mỗi giọt mưa sa …
Mưa đầu mùa 1987
NGUYỄN TRUNG HIẾU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét