Ngồi buồn ngắm cảnh mưa rơi
Soi mình trong hột nước trời
tưởng mơ…
Ngày xưa hỏi mẹ tắm mưa
Rửa thời thơ ấu, như vừa
chiêm bao…
Giọt mưa đo được trời cao
Sao về đất thấp rót bao lạnh
lùng ?!
Nhớ xưa theo mẹ ra đồng
Hái rau bắt ốc vui cùng cỏ
hoa
Bửa cơm dưa muối, tương, cà
Cả nhà đầm ấm, mẹ già cười
vui!…
Ngắm mưa dạ bỗng bùi ngùi
Ngày xưa bóng mẹ, nay lùi
vắng xa…
Giữa lòng phố thị phù hoa
Người dưng nước lã, ruột rà
lạt phai
Trời mưa có giọt vắn dài
Lấy gì đo được tình ai thấm
tràn?
Ngắm mưa lòng tủi xốn xang
Rưng rưng tí tách, đếm ngàn
giọt rơi
Ầu ơ… tiếng mẹ đâu rồi
Để bong bóng nhỏ bồi hồi trôi
ngang?
Gió chiều lất phất bông trang
Mây giăng trắng mộ, nhớ càng
thêm đau…
Nỗi buồn thấu tận trời cao
Rót từng hột nặng, xói vào
lòng ta…
Mẹ ơi, mỗi giọt mưa già,
Tưới vào hồn trẻ như là chiêm
bao!
Một ngày mưa nhớ mẹ - 2003
NGUYỄN TRUNG HIẾU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét